Dùng xe mới cảm giác tốt thế nào, tạm thời không nhắc tới.
Nới tới lúc này trời đã dần khuya, Ôn Văn mặc áo khoác đen một lần nữa xuất hiện dưới ngọn đèn đường trước viện bảo tàng, yên lặng chăm chú nhìn viện bảo tàng này.
Hiện giờ mọi chuyện đã xong, anh cũng nên tiếp tục ứng phó với nhóm nhà triết học làm người ta đau não.
Trước đó Ôn Văn đã công phá được hơn phân nửa nhà triết học, cao lắm thì chỉ cần vài ngày nữa là có thể đột phá.
Thời gian tiếp theo, anh sẽ dành chết cho triết học.
...
Thời gian trôi nhanh như con thoi, thoáng cái đã qua, nháy mắt ba ngày đã qua.
Hiện giờ là chín giờ tối, Ôn Văn đứng trước mặt một nhà triết học mặc áo đen.
"Trong hộp có một con mèo, tôi phải mở hợp ra mới biết con mèo này sống hay chết, xin hỏi hiện giờ con mèo này sống hay chết."
"Có thể sống, cũng có thể chết." Ôn Văn mỉm cười nói.
Trước đó Ôn Văn đã từng trả lời vấn đề này hai lần, một lần trả lời còn sống, một lần trả lời đã chết, nhưng đều bị nhà triết học đuổi giết, vì thế lần thứ ba này Ôn Văn đã trả lời như vậy.
"Chúc mừng, cậu đã trả lời chính xác, hoàn thành đề thứ mười, cũng hoàn thành khảo nghiệm của tôi."
Nhà triết học mỉm cười, nụ cười rực rỡ.
Ôn Văn cũng cười theo, có cảm giác khổ tận cam lai.
Trước đó ở đây chịu đủ dằn vặt, khuất nhục ở nơi này, cuối cùng bây giờ cũng có được hồi báo.
Không biết phần thưởng mà anh nhận được là gì, nhưng chỉ cần nỗ lực và hồi báo tương đương thì Ôn Văn tuyệt đối sẽ không thất vọng!
Sau đó, nhà triết học này đột nhiên đứng dậy xé nát quần áo, biến thành nhà triết học cơ bắp...
Ôn Văn: "? ? ?"
Tui không trả lời đúng ông đánh tui, tui hiểu.
Nhưng sao tui qua ải rồi ông vẫn đánh tui chứ?
Bệnh tâm thần à?
Nhà triết học này dùng chiêu trâu điên hùng hục xông tới chỗ Ôn Văn, Ôn Văn vội vàng bỏ chạy nhưng phát hiện lần này tốc độ của nhà triết học đã nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa bản thân Ôn Văn cũng bị một sức mạnh không biết tên trói buộc lại, không thể nhúc nhích.
Nếu Ôn Văn muốn thì có thể gắng gượng thoát ra được, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ thì anh không có hành động gì quá lớn.
Bởi vì anh mơ hồ cảm nhận được, nhà triết học đang xông tới này chính là phần thưởng cho anh khi đã hoàn thành toàn bộ câu hỏi.
Nhà triết học này vọt tới trước mặt Ôn Văn, dùng cơ thể cường tráng của mình ôm chầm lấy Ôn Văn, hình ảnh trông khá là triết học.
Ôm tầm mười phút, Ôn Văn bị siết tới trợn trắng mắt, sau đó cơ thể nhà triết học dần dần biến mất, toàn bộ hòa nhập vào người Ôn Văn.
Sau đó, trên tay Ôn Văn xuất hiện một sợi dây xích chỉ có một hạt châu.
Để ý thức nhập vào vòng tay, Ôn Văn nhìn thấy thông tin của nó.
Tên của vòng tay này là Sức Mạnh Mười Hai Tầng Triết Học!
Hoàn thành khảo nghiệm của mười hai nhà triết học thì có thể nhận được Sức Mạnh Mười Hai Tầng Triết Học, kiên cố không gì có thể phá vỡ...
"Sức Mạnh Mười Hai Tầng Triết Học, nghe có vẻ rất trâu bò."
Ôn Văn sờ cằm, trong lòng rất vui sướng, thoạt nhìn đây là dụng cụ có thể gia tăng sức mạnh rất lớn.
"Hiện giờ chỉ có một hạt, tức là chỉ có thể dùng một phần mười hai thôi đúng không?"
Sức mạnh của anh hiện giờ vốn đã vượt quá người bình thường, có thêm buff triết học thì khẳng định sẽ đạt tới một độ cao mới.
"Nhân cơ hội này, mình thử nghiệm sức mạnh này một chút xem!"
Ôn Văn không chút do dự trực tiếp kích hoạt sức mạnh của hạt châu này.
Anh muốn thử xem vật thu nhận mà mình gian khổ lắm mới nhận được rốt cuộc có năng lực bug cỡ nào.
Vừa kích hoạt, Ôn Văn đã cảm giác được cơ thể mình đang bành trướng lên một cách bất quy tắc, cảm giác đó rất giống với khi anh chuyển đổi năng lực thể chất của trạm thu nhận.
Khi chuyển đổi ngừng lại, biểu cảm của Ôn Văn cứng ngắc.
Chiều cao của anh vọt lên hơn hai mét, trên cơ thể là cơ bắp cuồn cuộn săn chắc hệt như một nhà vô địch thể hình, trong cơ thể này tràn đầy sức mạnh.
Nhưng, đó không phải vấn đề, vấn đề là quần áo của anh, biến mất!
Không phải vì trướng lên mà rách bươm, cũng không phải bị cởi ra, là đột nhiên biến mất rồi!
Mà anh vốn không mặc quần lót, hiện giờ dưới háng lại có thêm một cái quần lót tam giác hình cờ liên bang, trên cơ thể bành trướng quấn vài chiếc đai lưng màu đen chính là phần quần áo duy nhất.
May mắn là trên mặt có một cái mặt nạ lộ cằm màu đen, bằng không chỉ sợ Ôn Văn phải tìm một cái lỗ mà chui vào rồi.
"Này... biến thân này không ngờ lại biến thái như vậy.... một đời thanh danh của mình..."
Ôn Văn giống như nàng trinh nữ che lấy thân mình, đôi tay không biết nên để ở đâu, cứ vậy vài phút mới có thể thích ứng.
Hình dáng tuy biến thái nhưng không phải quá tệ, Ôn Văn có thể cảm nhận được sức lực mạnh mẽ trong cơ thể mình, chỉ một hạt châu thôi đã vượt xa người bình thường rồi.
Phỏng chừng mấy hạt châu gộp lại thì sức mạnh có thể ngang với Vưu Hán.
Nếu có đủ toàn bộ Sức Mạnh Mười Hai Tầng Triết Học, có lẽ anh có thể dựa vào sức mạnh cơ thể đánh ngang cơ với cường giả cấp Tai Nạn!
Có được vòng tay này, sau này nếu Ôn Văn muốn tiếp nhận khảo nghiệm thì không cần phải tới viện bảo tàng này nữa, chỉ cần nhờ vào vòng tay thì có thể triệu hồi nhà triết học tiến hành khảo hạch.
Ngoại trừ ưu điểm thì cũng có không ít khuyết điểm làm Ôn Văn ghét bỏ.
Lúc sử dụng năng lực này thì phải một tiếng sau mới có thể giải trừ biến thân, đồng thời khi biến thân thì không thể sử dụng những siêu năng lực khác.
Sau một giờ hạn chế này thì thời gian nhận được sức mạnh triết học sẽ biến mất, muốn biến thân bao lâu cũng được.
Nhưng mà vấn đề bài xích những năng lực khác thì vẫn còn tồn tại.
"Xem ra hạn chế biến thân này rất lớn, lúc ban đầu sao mình phải cố gắng lấy bằng được thứ này chứ..."
Có điều, vòng tay này chỉ có hạn chế lớn với kẻ dị loại như Ôn Văn mà thôi, nếu là người bình thường không có siêu năng lực thì vòng tay này có thể biến họ thành cấp Tai Nạn, có thể coi là rất mạnh rồi.
Ôn Văn đang thử nghiệm năng lực của vòng tay thì đột nhiên chuông báo động của viện bảo tàng vang lên.
Ôn Văn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy nhân viên an ninh duy nhất đang đứng sau cửa thủy tinh, ngơ ngác nhìn Ôn Văn.
Vì biến thân nên năng lực thôi miên của Ôn Văn đã mất hiệu lực!
Hiện giờ Ôn Văn chỉ hận không thể tìm một cái ngực giả mà đập đầu, sao lại để người ta nhìn thấy chứ?
Sau tiếng cảnh báo vang lên, Ôn Văn có chế ngự nhân viên an ninh này thì cũng không có ý nghĩa, bởi vì cảnh báo liên kết trực tiếp tới cục cảnh sát gần nhất, chỉ sợ hiện giờ bên đó đã xuất phát rồi.
Ôn Văn thở dài một tiếng, hai tay che trước mặt rồi trực tiếp phá vỡ mặt kính thủy tinh viện bảo tàng, sải bước chạy như điên.
Anh không chọn tiến vào Hiệp Hội Thợ Săn vì vào từ nơi nào thì sẽ ra ở đó, tiến vào trạm thu nhận ở nơi này hiển nhiên là không sáng suốt.
Biến thành một người khổng lồ cao hai mét chỉ mặc mỗi cái quần lót, Ôn Văn chạy như điên ở trên đường.
Nơi này có thể coi là trung tâm thành phố nên cho dù là đêm khuya cũng có rất nhiều người không ngủ, hiện giờ chỉ mới hơn chín giờ cũng không tính là muộn, vì thế rất nhiều người nhìn thấy Ôn Văn.
Đàn ông nhìn thấy Ôn Văn thì ồn ào trêu đùa, mà phụ nữ thì phần lớn đều che mặt hét ầm lên.
"Kêu đi, kêu đi, dù sao mấy người cũng không biết đây là tôi."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo